Tôi vẫn cảm giác người ta chưa khai thác hết năng lượng bên trong con người Hồng Ánh, đặc biệt ở lĩnh vực diễn viên tôi muốn làm nhiều, cống hiến nhiều và trải nghiệm mình nhiều hơn nữa…
Một năm trở lại năng suất với gần chục bộ phim điện ảnh, truyền hình lẫn sân khấu kịch… thế nhưng, với Hồng Ánh, tất cả vẫn “chưa đã”.
Hồng Ánh tự nhận mình còn một nguồn năng lượng dồi dào như sóng ngầm, một kẻ lì lợm, liều lĩnh và ước mơ cao cho nghiệp diễn xuất. Thế nên khi tôi đặt câu hỏi: “Nếu có được 1000 tỷ doanh thu như Trần Thành, Lý Hải, bạn sẽ làm gì?”, Hồng Ánh không ngần ngại:
“Tôi sẽ tất tay cho những dự án điên rồ hơn…”
Huy Hậu: Hơi ngại ngùng nhưng khi đến với cuộc trò chuyện này, tôi phải mang theo tất cả thắc mắc của khán giả về Hồng Ánh. Tôi xin mạn phép hỏi rằng Hồng Ánh nghĩ gì nếu người ta bảo chị “không bình thường” khi không có con lại đi cưu mang rất nhiều chó mèo hoang, xem chúng như con mình?
Hồng Ánh: Thực ra tôi thấy mình nhận được nhiều hơn từ chuyện này ấy chứ! (Cười).
Hồi trước đây, tôi là một người hiếu thắng, ích kỷ và làm cái gì cũng nghĩ đến mình đầu tiên. Nhưng từ khi chăm sóc các bạn chó mèo, tôi sống trách nhiệm hơn, biết suy nghĩ cho người khác hơn.
Đúng là ban đầu nhiều người nói tôi khùng, rằng: “Ờ! Bao nhiêu người khổ ngoài kia hổng lo, hổng chăm, lại take care tụi chó mèo”. Không phải! Chính nó mới đang dạy cho tôi về sự yêu thương đồng loại của con người. Bạn nghĩ thử đi? Chó mèo có vẻ thụ động một chiều, chỉ biết làm theo mệnh lệnh, nên việc chăm sóc nhàn hơn, khiến con người ta quen ra lệnh và thích được chiếm hữu. Thế nên, chăm sóc chó mèo là bước thứ nhất, và nếu bạn còn không kiểm soát tốt bước thứ nhất thì làm sao bạn có thể chăm sóc, yêu thương và sống cùng một con người – khi chúng ta là một loài động vật cấp cao, có trách nhiệm, phức tạp và không thích bị kiểm soát.
Sau này, đi đâu tôi cũng khuyên mọi người, nếu mà ai đó không có gia đình, hoặc bị vấn đề stress, trầm cảm, chưa đủ tự tin để trở thành người mẹ tuyệt vời… thì bạn nên nhận nuôi một bé thú cưng nào đó, chăm sóc nó như một thành viên của gia đình.
Nếu làm tốt, chắc chắn bạn sẽ là một người mẹ, người bố tuyệt vời!
Huy Hậu: Nói vậy, ở thời điểm hiện tại Hồng Ánh đã có đủ sự tự tin để trở thành một bà mẹ chưa?
Hồng Ánh: Trách nhiệm nuôi dưỡng một đứa bé trưởng thành về mặt sinh học và tâm lý thì tôi nghĩ tôi tự tin về điều đó.
Huy Hậu: Nhưng nếu nuôi dưỡng vài chục đứa con, chắc chắn nó không phải là một câu chuyện dễ dàng…
Hồng Ánh: Khi mà bạn quyết định nhận nuôi một bé thú cưng, bạn phải trả lời được những câu hỏi: “Mình dành bao nhiêu thời gian chó nó?”, “Mình có đủ kiên nhẫn về mặt cảm xúc, chế ngự sự nóng nảy, cái phiền phức mà chúng mang đến hay không?”. Ngoài ra, chắc chắn bạn phải có tài chính khá ổn định, một người bạn đồng hành có cùng sở thích với mình là yêu thương bằng hoặc hơn nhiều hơn cả bản thân mình.
Huy Hậu: Người bạn đồng hành đó với Hồng Ánh là ai?
Hồng Ánh: Anh Thanh Sơn! Thú thật, anh ấy là một người yêu chó mèo chắc còn hơn cả tôi!
Mặc dù lịch trình của anh Sơn rất bận, nhưng mỗi khi trở về nhà anh để xếp nó lại sau cánh cửa. Anh Sơn dành toàn bộ quỹ thời gian cho những cái sở thích riêng bên ngoài chỉ để cho tụi nhỏ. Thậm chí, bây giờ nếu vợ chồng tôi có xảy ra mâu thuẫn, cũng chỉ là người này yêu nhiều, người kia yêu tụi nhỏ ít hơn.
Bạn biết không? Anh Sơn không bao giờ cho tôi lớn tiếng với tụi nhỏ. “Tụi nó có khả năng hiểu, cũng có những cái nỗi sợ hãi thì sao mình không dùng lời nói nhỏ nhẹ”, anh ấy luôn bảo tôi như thế!
Huy Hậu: Tôi thấy dường như việc chăm sóc tụi chó mèo hoang lại là may mắn cho cuộc hôn nhân của anh chị đấy chứ! Ít nhất nó đã xoá bỏ cả nỗi buồn khi cả hai không có con chung…
Hồng Ánh: Từ nhỏ, con trai của anh Sơn đã ở cùng tôi. Giờ nó có cuộc sống riêng, gần lập gia đình nên 2 vợ chồng lại quay về với nhau thôi! Nhưng nếu mình làm bố mẹ thì chỉ khi nào mình mất đi rồi mình mới hết lo lắng cho con cái, dù nó trưởng thành, có gia đình riêng, vẫn sẽ có những lo lắng khác thường trực bên mình.
Chó mèo thì lại khác, tụi nó có cái tuổi thọ ngắn, chỉ đi với mình trong một khoảng thời gian, thành ra mình sẽ lo cho nó đến hết cuộc đời nó. Vì vậy, việc chăm sóc chó mèo sẽ dạy cho chúng ta cái sự trách nhiệm chung, hoàn thiện dần trong cách đối nhân xử thế.
Giờ vợ chồng chị vẫn xảy ra rất nhiều xích mích, nhưng chỉ việc chăm sóc chó mèo là cả hai lại hoà nhau. Tất cả mọi điều gần như có thể nói chuyện được với nhau như vậy, theo tôi chính là cái hạnh phúc lớn nhất mà mình có ở một người bạn đời.
Huy Hậu: Bên cạnh tình yêu gia đình, năm vừa qua tôi cũng thấy Hồng Ánh năng suất trở lại liên tục với các dự án lớn ở mảng truyền hình, điện ảnh lẫn sân khấu kịch… Có lẽ tình yêu diễn xuất của chị vẫn rất nồng nàn?
Hồng Ánh: Ánh vẫn thấy chưa ai khai thác được hết cái năng lượng bên trong con người của mình cả. Đặc biệt ở lĩnh vực diễn viên, tôi muốn làm nhiều, cống hiến nhiều và trải nghiệm nhiều hơn nữa… Vì vậy, năm vừa qua, mọi người thấy tôi quay lại với nhiều dự án, nhiều thể loại đa dạng cho thiếu nhi, người lớn, hài lẫn chính kịch… Tôi chưa bao giờ có khái niệm ngại va chạm, ngại cực khổ dấn thân vào vai diễn hay. Bởi lẽ, tôi luôn muốn khám phá hết những cái khía cạnh trong diễn xuất của mình và phim ảnh vẫn mãi là đam mê bất tận.
Huy Hậu: Liên tục thay đổi để tìm kiếm những khía cạnh khác của mình, nhưng thực tế tại thị trường Việt Nam, khán giả vẫn sẽ luôn đóng đình một diễn viên với vai diễn nhất định, thậm chí nhiều diễn viên chỉ đóng được thể loại phim nhất định và cũng “chết đi” bởi một hiện tượng duy nhất… Hồng Ánh suy nghĩ sao?
Hồng Ánh: Thực tế, tôi vẫn cảm giác được các nhà đầu tư, đạo diễn lẫn diễn viên Việt Nam lựa chọn các phương án quá an toàn!
Chúng ta vẫn có những cá nhân, những dấu ấn nổi trội bởi dòng phim độc lập về thân phận con người, đặc biệt là góc nhìn rất khác biệt ở khu vực Châu Á. Thế nhưng, cái sự đa dạng hoá ở Việt Nam thì nó đang bị quanh đi quẩn lại chỉ trong những câu chuyện an toàn. Chúng ta vẫn sẽ chỉ bắt gặp những câu chuyện gia đình, sự phát triển của xã hội đô thị, khơi cảm xúc yêu thương, tình làng nghĩa xóm của những tầng lớp lao động mà gần đây nhất là bộ 3 phim của Trấn Thành: Bố già, Nhà bà Nữ, Mai…
Riêng những vấn đề bức xúc xã hội, dân oan, vấn đề về tiêu cực, chống tham nhũng, biến đổi khí hậu, thậm chí là đề tài lịch sử, khoa học viễn tưởng, phim hoạt hình với đầy câu chuyện vượt xa trí tưởng tượng con người… thì Việt Nam chưa có. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, bởi những đề tài mới lạ, mang tính thử nghiệm thì luôn đòi hỏi nguồn kinh phí cao, trong khi nền điện ảnh xã hội hoá luôn cần đảm bảo sự thu hồi vốn.
Huy Hậu: Tôi vẫn thấy đâu đó xuất hiện các bộ phim lịch sử, nhưng đa phần chúng đã thất bại ở phòng vé. Phải chăng, chính khán giả mới là người không yêu thích những thể loại này?
Hồng Ánh: Lịch sử hay chỉ là một câu chuyện khoác lên mình chiếc áo lịch sử, chúng ta phải nhìn nhận điều này!
Thực tế, chúng ta vẫn chưa có một cái đại cảnh của trận đánh sử thi hào hùng nào khiến khán giả trầm trồ như phim Trung Quốc. Có chăng cũng chỉ là câu chuyện hậu cung, gây đầy tranh cãi về nhiều vấn đề lịch sử, trang phục, diễn xuất lẫn kỹ xảo… Tôi nghĩ thiếu là thiếu những cái dự án lại sử thi lớn, những câu chuyện khoa học viễn tưởng vượt ra ngoài không gian được thực hiện bởi nguồn lực sản xuất nội tại Made in Việt Nam 100%.
Huy Hậu: Quay lại một xíu về doanh thu, hiện tại có phải con số luôn là sự đo lường cho sự thành công?
Hồng Ánh: Quan trọng là bộ phim đó bạn chọn đối tượng phục vụ là ai?
Ví dụ với tôi, bộ phim “Bên trong vỏ kén vàng” là một tác phẩm mà tôi thấy thỏa mãn về tất cả chiêm nghiệm. Có thể tôi của hai chục năm trước sẽ không thấy nó hay, nhưng bây giờ tôi đã xem nó mười hai lần, sau đó ra rạp tôi còn xem thêm 5 lần, và mỗi lần xem tôi đều khám phá nó với một tâm thế khác nhau.
Về con số, đây là một bộ phim thất bại và không ai muốn có một bộ phim làm ra mà ít khán giả xem, con số hạn chế như vậy! Nhưng nó đã chạm được những khán giả như tôi, Phạm Thiên Ân với những thoả mãn bên trong bạn ấy. Vì vậy, hành trình sản xuất “Bên trong vỏ kén vàng” của Ân cũng khác.
Huy Hậu: Nhắc đến thương mại, chúng ta thấy gần đây Lý Hải và Trấn Thành là 2 nhà sản xuất đã bỏ túi cho mình 1000 tỷ doanh thu từ điện ảnh. Có phải họ có công thức thành công riêng cho mình?
Hồng Ánh: Với một 1000 tỷ từ 3 bộ phim của Trấn Thành, tôi nghĩ bạn ấy hoàn toàn có thể bỏ ra để kể những điều điên rồ nhất nếu bạn ấy muốn muốn gắn bó với nghệ thuật, vượt qua cái ngưỡng của bản thân.
Còn mọi người nói: “Bây giờ Trấn Thành đã tạo được cái công thức này kia kia nọ”, nhưng khi có một nguồn thu nhập lớn, bạn hãy thử cho mình cuộc chơi khác đi, kể câu chuyện không quan tâm con số thì theo tôi đó mới là công thức ấn tượng. Hiện tại, tôi vẫn ngưỡng mộ Thành ở mảng kinh doanh với điện ảnh.
Huy Hậu: Chuyện đổi mới và thử sức ở một cuộc chơi mới này khiến tôi liên tưởng đến Ninh Dương Lan Ngọc khi cô ấy sẵn sàng bỏ khoảng thời gian để đi học, điều mà hiếm có diễn viên nào dám mạo hiểm vì thời gian, thanh xuân với họ luôn là sự quý giá nhất…
Hồng Ánh: Đôi khi bạn phải bỏ qua cái tuổi thanh xuân, hy sinh chuyện kiếm tiền để được trả lại ở những tác phẩm đúng lứa tuổi, bắt tay với vai trò nhà sản xuất, đạo diễn khi sự chiêm nghiệm cuộc sống đủ lớn. Vì vậy, khán giả không thể nào bắt Ngọc đi học và quay trở lại đóng những bộ phim đòi hỏi sự thanh xuân, hồn nhiên, trong trẻo.
Sẽ không bao giờ có một Ninh Dương Lan Ngọc như “Cánh đồng bất tận” dù bạn ấy có thể nắm vững kỹ năng, diễn xuất sau khi đi học trời đông trời tây. Nhân vật “Nương” chỉ có thể viết tiếp bởi vai diễn của người phụ nữ trung niên. Đó là cái sự lựa chọn của mỗi người và tôi vẫn đánh giá cao cái việc Ngọc nhận ra được cái hạn chế của mình ở đâu, khát khao trong con người nghệ sĩ rằng không bao giờ hài lòng với bản thân, thậm chí có thể nói là một chút tham lam.
Huy Hậu: Bây giờ Hồng Ánh còn sự tham lam ấy chứ?
Hồng Ánh: Còn chứ! Tôi có một cái thâm lam rằng mọi người thừa nhận mình là người làm phim. Vậy nên, nếu không quan tâm đến tiền, tôi muốn làm thêm hai, ba bộ phim mà tôi sẵn sàng chi cả ngàn tỷ đồng để kể điều gì đó điên rồ nhất.
Chỉ là tham vọng mong muốn lớn cho điện ảnh thì nhiều, nhưng mà tôi chỉ tham vọng cho bản thân thôi. Rằng bản thân cố gắng làm tốt, để tạo ra một làn sóng cho tập thể nhiều người cũng có tham vọng giống mình.
Huy Hậu: Làn sóng đó đã được Hồng Ánh thực hiện như thế nào rồi?
Hồng Ánh: Tới bây giờ tôi vẫn giúp những bạn trẻ. Tôi không có nhiều tiền, nhưng nếu các bạn muốn tôi tham gia thì tôi luôn đóng góp bằng chính công sức của mình hoặc sự cố vấn. Tác phẩm đó có thể thành công hoặc thất bại, nhưng tôi cho họ cái kinh nghiệm, lòng tin để họ đi chặng đường dài với nghề.
Như gần đây, tôi có tham gia một bộ phim của bạn du học sinh ở Anh về. Bạn ấy nói: “Em yêu quý chị từ hồi nhỏ xem mấy vở kịch trên sân khấu thiếu nhi. Em yêu điện ảnh và đi du học trở về, em mong chị tham gia vào dự án của mình. Em chỉ có thể nổ lực 60-70% thôi, nhưng nếu chị tham gia thì em sẽ làm bằng được như những gì em đã tưởng tượng”.
Ôi! Tôi nghe xong câu đó là thấy gấp ngàn lần số tiền mình bỏ ra đầu tư. Và trong tương lai, tôi chỉ mong thấy bạn ở tư cách một đồng nghiệp, tôi cũng có vai diễn nào đó để thử thách bản thân.
Huy Hậu: Bên trong vẻ đằm thắm của Hồng Ánh rõ ràng là một sự lì lợm…
Hồng Ánh: Đúng vậy! Thực ra tôi là đứa khá bướng và thích làm những điều mình muốn.
Ví dụ như cái chân tôi đi du lịch bị té bong gân, nhưng nếu tôi cảm nhận nó vẫn nằm trong vòng kiểm soát, tôi vẫn đi. Hay cái hàng rào nhà tôi nó bị hỏng, theo lý thuyết thì đầu tiên tôi cần gọi người đến, hoặc bỏ số tiền lớn để người ta làm cho. Nhưng cái tính của tôi lại phải làm ngay, làm liền.
Mặc dù không phải chuyên môn của mình, thành quả không đẹp lắm, nhưng tôi lại thấy thích và mỗi ngày tôi luôn đi sang đây để thấy “A! Cái này do mình làm”. Nhiêu đó cũng đủ sung sướng rồi!
Nhiều người nói tôi vậy sẽ cực tâm, bàn tay tôi cũng nát ơi là nát. Họ khuyên tôi nhẹ nhàng thôi với cuộc đời, nhưng thực ra tôi làm không được! Cái sự tò mò, khám phá nó khiến bộ não tôi hoạt động, cơ thể vận động và luôn thôi thúc tôi ham học hỏi mỗi ngày.
Huy Hậu: Cuối cùng, nhìn lại chặng đường nghề đã qua, chị còn nuối tiếc nào cho bản thân?
Hồng Ánh: Ở mỗi giai đoạn cuộc đời, tôi đều tận dụng hết tất cả cơ hội mình có được, vì vậy tôi không hề nuối tiếc.
Tuổi trẻ, tôi đã xong pha ngang dọc khắp mọi miền đất nước. Bây giờ, có những nơi tôi quay lại đã được bê tông, du lịch hoá… Nhưng nó khiến tôi cảm ơn vì những thước phim ngày đó, cái chạm vào vùng đất ngày đó để thấy sự hùng vĩ đến thế nào.
Có chăng lúc này tôi thấy nếu tiếp tục nhận những dự án một màu sẽ khiến bản thân không tìm thấy sự mới mẻ nên tôi nói lời từ chối nhiều, dành thời gian để mình tích góp kinh nghiệm, kiến thức và làm gì đó để vượt qua khỏi vùng sáng tạo của bản thân!
Xin cảm ơn chia sẻ chân thành của Hồng Ánh với tạp chí điện tử SAOstar!
Nguồn: Sao Star